Trương Quốc Vinh – “Người đi một nửa hồn tôi mất…”
Với bài cuối cùng trong chùm ba bài của dự án mini này tôi thực sự có rất nhiều cảm xúc, bởi vì thời khắc này tôi không khỏi thổn thức nhớ về anh, nhớ về thế giới đã không còn Trương Quốc Vinh nữa. Anh trong lòng tôi là một chú phượng hoàng kiêu hãnh đã mang lại niềm tự hào cho điện ảnh Hồng Kông và toàn châu Á.
Lần đầu tiên “gặp được” anh trong Trình Điệp Y của Bá Vương Biệt Cơ (1993), thật xúc động làm sao. Trình Điệp Y và cái chết của y trong phim là đại biểu cho sự lụi tàn của cái đẹp nguyên vẹn và chân chính, nhưng không chỉ ở trong phim, ngoài đời chính cái đẹp ấy cũng là điều mà cả đời Trương theo đuổi. Anh khi là ca sỹ hay khi là một diễn viên đều không ngừng theo đuổi sự hoàn mỹ, với sân khấu anh là nghệ sỹ tiên phong khi đưa Cantopop phủ sóng không chỉ ở Hồng Kông mà còn ra các quốc gia lân cận, trên sân khấu, anh bạo liệt và quyến rũ, táo bạo và đầy màu sắc, kiêu hãnh như một con chim phượng hoàng. Với điện ảnh, ở mỗi vai diễn của Trương Quốc Vinh, ta đều thấy được sự nhập tâm tuyệt đối của anh, Trương là nghệ sỹ mà bất kể vai chính hay vai phụ anh đều đạt đến độ xuất chúng và đều để lại dấu ấn sâu đậm.
Đọc tiếp “Trương Quốc Vinh – “Người đi một nửa hồn tôi mất…””